“Doanh
nhân” là một từ được các phương tiện truyền thông của Việt Nam sử dụng để xác định
một thành phần kinh tế tư nhân mới xuất hiện từ sau những năm 90. Các doanh
nhân xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đều là những con người đã
thành đạt trong sự nghiệp của mình, điều này tạo ra một hiệu ứng tâm lý rằng: cứ
“được gọi” là doanh nhân có nghĩa là người đó là người có nhiều tiền.
Thực tế,
trong bất kỳ lĩnh vực nào cũng có người thành kẻ bại. Doanh nhân được hiểu là
những người chủ chốt trong việc quản trị, điều hành một doanh nghiệp. Đó có thể
là những người đại diện cho các cổ đông, cho các chủ sở hữu (thành viên Hội đồng
Thành viên,Hội đồng Quản trị, Ban Kiểm soát) hoặc trực tiếp điều hành các doanh
nghiệp (thành viên Ban Giám đốc).
Hiểu theo
nghĩa rộng thì doanh nhân là những người có vị trí trong một doanh nghiệp và
làm công việc quản trị trong doanh nghiệp.
Doanh
nhân còn là những người có được những:
(1) năng khiếu đặc biệt về kinh doanh,
(2) kỹ năng đặc biệt về kinh doanh và
(3) các kinh nghiệm phong phú để ứng dụng
trong kinh doanh.
Doanh nhân phải là người có năng lực quản lý, quản trị hơn hẳn
những người khác.
Doanh
nhân được xem là một nghề như nhiều nghề khác trong xã hội.
Vai trò
chính của doanh nhân là xây dựng các doanh nghiệp, vận hành, phát triển chúng để
làm ra hàng hóa,dịch vụ cho xã hội, giải quyết công ăn việc làm cho người dân.
Doanh nhân phải làm ra lợi nhuận và biết đóng góp cho xã hội.
Các
doanh nhân tập hợp trong một tầng lớp xã hội gọi là tầng lớp doanh nhân.
Từ trước
đến nay, doanh nhân Việt Nam chủ yếu cố gắng chiếm lĩnh thị trường nội địa. Nay
đã bắt đầu có những đầu tư ra nước ngoài.
Ngày
doanh nhân Việt Nam
Riêng
các doanh nhân Việt Nam có một ngày kỷ niệm trong năm, đó là ngày 13 tháng 10.
Ngày
này được công nhận vào năm 2004, dưới thời Thủ tướng Phan Văn Khải.
Doanh
nhân Việt Nam trong lịch sử
+ Thời
phong kiến: Trong câu “Sĩ nông công thương”, doanh nhân (các thương gia thời
đó) đứng ở cuối các thang bậc của xã hội. Chính vì vậy, khi các thương gia
thành công, có nhiều tiền, họ sẽ cố đầu tư cho con học đi thi để được gia nhập
vào tầng lớp “sĩ” (quan lại, sĩ phu…” hoặc đem tiền trở về quê mua thật nhiều
ruộng đất, bắt đầu một quá trình tự “nông dân hóa” để gia nhập trở lại vào tầng
lớp “nông”.
Suốt thời
kỳ này tầng lớp doanh nhân không phát triển được.
+ Thời
thực dân: Tầng lớp doanh nhân Việt Nam thực sự hình thành và phát triển. Về mặt
số lượng họ khá đông đảo và bắt đầu một quá trình tích tụ nguồn vốn, tri thức
và kinh nghiệm để vươn lên kinh doanh và cạnh tranh lại với tư bản nước ngoài.
Nhiều người trong số họ là những người xuất chúng và có những hành động yêu nước
thiết thực như Lương Văn Can, Nguyễn Quyền, Bạch Thái Bưởi, Nguyễn Sơn Hà…
Do có
khả năng tài chính, các doanh nhân đều đầu tư cho con cái học hành bài bản và
nhiều người trong số này đã trở thành các nhà cách mạng.
+ Thời
sau giải phóng: (miền Bắc từ sau 1954, miền Nam từ sau 1975 đến năm 1990) Tầng
lớp doanh nhân gần như bị phân rã. Họ không xuất hiện và không được công nhận
trong xã hội. Các pano, áp-phích cổ động chỉ có hình ảnh của công – nông – binh,
không có doanh nhân và không có cả trí thức.
+ Từ
1990 đến nay: Sau Đổi mới, Luật Công ty và Luật Doanh nghiệp tư nhân ra đời
ngày 21 tháng 12 năm 1990 đã mở đường cho các doanh nghiệp tư nhân ra đời và
cùng với đó là sự hồi sinh, phát triển của tầng lớp doanh nhân Việt Nam. Tuy
trên các tranh cổ động vẫn chỉ có “công – nông – binh” và thêm “trí” song doanh
nhân cũng dần được công nhận là một tầng lớp xã hội.
Định
nghĩa hoàn toàn mới về doanh nhân
Bạn cho
rằng tất cả những ai tham gia điều hành một công ty đều là doanh nhân?
Đã có
quá nhiều câu trả lời cho câu hỏi này rồi; nào là doanh nhân là người chấp nhận
rủi ro, nhà phát minh, chủ một công ty nhỏ, hay chỉ đơn thuần họ là những kẻ
điên rồ hoặc may mắn. Song tất cả những ý kiến trên, và thẳng thắn ra mà nói, cả
phần lớn những gì tôi đã đọc được trong các cuốn sách về kinh doanh nữa, đều
không mấy liên quan đến bản chất của doanh nhân. Thông thái đến như Malcolm
Gladwell thì trong bài báo gần đây viết về chủ đề này trên tạp chí New Yorker,
ông cũng mới chỉ đúng một nửa.
Là một
doanh nhân khác xa với những gì mà mọi người thường nghĩ. Nó không phải là một
hành vi (chấp nhận rủi ro hay né tránh rủi ro); nó không phải là một loại hình
kinh doanh (bạn có thể điều hành một công ty nhỏ, một công ty đại chúng, một
nhánh của một công ty, hay là một nhà đầu tư); mà nó cũng không can hệ gì tới
chức tước (bạn không cần phải leo lên chiếc ghế CEO thì mới được gọi là một
doanh nhân). Thay vào đó, nó là một đặc tính cá nhân, có vô vàn những chủ doanh
nghiệp nhỏ và những người mới khởi nghiệp kinh doanh - và họ đều tỏ ra rất xuất
sắc - nhưng tôi vẫn không coi họ là doanh nhân được.
Cũng giống
như ở các công ty lớn, bạn có thể là một tổng giám đốc thành đạt mà không cần
phải là một doanh nhân hay có những đặc điểm của doanh nhân.
Tôi ví
nghiệp kinh doanh là một căn bệnh. Bản thân tôi cũng mắc căn bệnh đó, nên tôi
không dám chắc là nó tốt hay xấu. Trước thực tế rằng có rất nhiều người muốn mắc
căn bệnh này, tôi lại thấy như họ không hiểu gì về nó cả. Người ta nói rằng
doanh nhân là hiện thân cho giấc mơ Mỹ. Họ đột nhiên xuất hiện rồi xây dựng nên
những đế chế lớn, gặt hái được vô vàn giải thưởng quý giá, và sống một cuộc đời
xa hoa. Đây là Larry Ellison và đội du thuyền hoành tráng, đây là Bill Gates với
ngôi nhà thông minh rộng hơn 6.000m2, đây là Ted Turner với gần 2 triệu ha đất,
còn kia là Larry Page với chiếc Boeing 747. Nhưng đó chỉ là những giá trị ngoại
lệ. Trong một cuốn sách cùng tên được nhiều người yêu thích, Gladwell ước tính
rằng để thực sự thông thạo về một lĩnh vực nào đó, bạn cần bỏ ra gần 10.000 giờ
làm việc.
Nhưng
giới doanh nhân thì khác, họ cống hiến toàn bộ con người mình cho sự nghiệp họ
theo đuổi, và lúc nào họ cũng vậy. Doanh nhân yêu công việc họ làm và họ như bị
ám ảnh vì nó. Nó là một tiền mệnh, một con đường vốn đã trải sẵn ra trước mặt bạn.
Nó là một tính cách, một nô lệ của tình yêu, một sự nhiệt tình không thể thuần
hóa, một tình huống không thể xử lý, một căn bệnh không có thuốc chữa. Hoặc là
bạn mắc căn bệnh đó, hoặc là không.
Hãy trả
lời những câu hỏi sau đây để xác định xem bạn có mắc chứng bệnh này không nhé
- Bạn
có thức dậy trước khi đồng hồ báo thức réo lên, rồi nhảy ra khỏi giường và háo
hức đi làm? (tốt)
- Bạn
có đi như chạy tới chỗ để xe, quên cả ăn sáng, uống cà phê và đọc báo? (tốt
hơn)
- Được
nửa đường tới công ty, bất chợt bạn nhìn xuống và nhận ra rằng mình còn chưa kịp
tắm, cạo râu, hay ăn mặc chỉnh tề? (tuyệt vời)
- Bạn
có khựng lại một giây, rồi tặc lưỡi: "Kệ nó đi!", và tiếp tục lao đầu
tới nơi làm việc? (chẩn đoán: mắc bệnh doanh nhân; phương pháp điều trị: nên tiếp
tục duy trì bệnh)
Bản
thân tôi thì đã làm như vậy quá nhiều lần trong đời mà không một chút ngập ngừng
do dự hay xấu hổ (thực ra đó là chủ nghĩa doanh nhân). Tôi coi nó là một sự tập
trung cao độ, khó tách rời tâm trí mình, đặc biệt là khi đưa nó ra so sánh với
những hoạt động thường ngày khác. Phần lớn mọi người dùng lịch để ghi nhớ về
các cuộc họp hay sự kiện quan trọng, còn trong cuốn lịch của tôi lại đầy những
thứ vụn vặt như giờ ăn trưa khi nào! Nhiều người lầm tưởng căn bệnh kinh doanh
là một chứng giống như rối loạn thiếu tập trung (ADD), hay bị ám ảnh, hay liều
lĩnh, hay điên cuồng, và hàng tá những thứ kỳ dị khác. Nhưng thật ra, doanh
nhân chỉ đơn thuần là người quá nhiệt tình - người họ như chỉ có một công tắc
khởi động, và cái công tắc đó lúc nào cũng ở trạng thái "on".
Động lực
thôi thúc doanh nhân không phải là tiền bạc.
Tiền bạc
là động lực của các công ty và những người buôn bán. Còn đối với doanh nhân, tiền
bạc lại chỉ đơn giản là chiếc thước đo. Thẳng thắn ra mà nói, kinh doanh là một
cách kiếm sống rất gian nan và bấp bênh. Nó là một con dao hai lưỡi: hoặc là bạn
sẽ kiếm được bộn tiền, khiến cho nhiều thế hệ đời sau tiêu không hết - hoặc là
bạn phá sản. Phần lớn các doanh nhân đều từng thất bại một cách thảm hại. Nếu bạn
muốn chắc chắn có một cuộc sống tốt đẹp - một cuộc sống đem lại cho bạn một sự
nghiệp thành đạt, ổn định, và một gia tài kha khá cho con cái - thì tốt nhất là
hãy nghe lời các bậc phụ huynh của mình và học làm bác sỹ, luật sư, hay làm ăn
buôn bán. Yếu tố giúp một số doanh nhân thành công cũng giống như yếu tố giúp
mang đến thành công cho nhiều người khác: Dựa vào các điểm mạnh và tránh những
điểm yếu của mình.
Thật
ra, doanh nhân có một lợi thế hơn hẳn (hay chí ít đó cũng là suy nghĩ của cá
nhân tôi): Mức độ năng lượng của họ cao hơn, mức độ tự tin của họ cao hơn, và dần
dần, họ cũng có xu hướng làm chủ lĩnh vực chuyên môn cao hơn. Nhưng thành công
không chỉ đến từ những thứ đó.
Thành
công được tạo ra từ việc tận dụng những năng lực chính của bản thân. Đôi khi,
cái khiến tôi thành công là tôi biết kết hợp giữa đặc tính doanh nhân với những
thế mạnh của mình trong việc chấp nhận những rủi ro có tính toán, ra quyết định
chính xác và xây dựng các nhóm làm việc gồm những người mà tôi ngưỡng mộ. Nếu bạn
đúng là một doanh nhân, hãy sử dụng thiên tài đó thật phù hợp. Còn nếu không,
thì bạn đừng nên gắng sức trở thành doanh nhân làm gì. Thay vào đó, hãy suy
nghĩ và xác định xem đâu là việc bạn có thể làm tốt nhất, và hãy cố gắng làm việc
đó tốt hơn bất kỳ ai khác. Còn nếu công ty bạn cần có một doanh nhân để chèo
lái, hãy đừng ngại ngần mà đi thuê một người như vậy
Nguồn: Wikipedia, Tạp chí Thế giới trong ta
Like haivl trên Facebook để được cười nhiều hơn nhé ^^
Bài xem nhiều
Follow me on Google+
Arsip Blog
-
▼
2013
(11)
-
▼
tháng 6
(11)
- Tìm hiểu về Trái phiếu chuyển đổi
- Một số điều cần biết về “Cơ quan đăng ký kinh doan...
- Thương mại điện tử theo nghị định 53/2013/NDCP
- Xóa tài khỏa FaceBook một cách nhanh, gọn
- Giờ trên Đồng Hồ của bạn đã thực sự chính xác?
- Google tham vọng phủ sóng Wi-Fi toàn thế giới qua ...
- [Update] Cách vào Facebook khi bị chặn!
- Doanh nhân là gì? Là ai?
- Pháp luật điều chỉnh hoạt động của doanh nghiệp Nh...
- Phân loại doanh nghiệp - Các loại hình doanh nghiệ...
- Một số bất cập của pháp luật cạnh tranh hiện hành
-
▼
tháng 6
(11)
Bình luận Báo cáo vi phạm